Thời gian cứ nhích dần từng bước một, chầm chậm nhưng lại khiến lòng người nao nao, chập chờn lo sợ điều gì đó sẽ đi qua để lại vô vàn nuối tiếc. Tháng cũ qua đi, rồi tháng mới lại về, có ai muốn nói lời tạ từ tháng Chín không, xin gửi về đó nỗi nhớ chưa vơi.
Con phố chiều nay nhẹ tênh , chầm chậm trôi như đang hối hả đi tìm một chút nhớ cho những ngày cuối. Gió vẫn khẽ chờn vờn bên gốc bàng phủ đầy lá rụng. Bỗng lao xao gió hát khúc tình ca chiều thu bâng khuâng gợi muôn vàn kỉ niệm. Nắng tháng Chín đượm màu mật xen nghiêng đổ loang vào khóe mắt cô gái nhỏ nép mình sau khung cửa sổ, trời thu ngập tràn nỗi nhớ cho một mùa sắp cũ, sắp qua, sắp xa… Chông chênh những ngày cuối tháng Chín, muốn gom hết những điều chưa kịp trôi đi rồi vo tròn lại thánh mớ bòng bong kỉ niệm, khóa chặt trong lồng ngực… Có lẽ Thu cũng sắp đi…
Tháng Chín nhùng nhằng, chóng vánh những yêu thương chưa kịp ngỏ, ai đó có bỏ lỡ những khoảnh khắc chưa kịp giữ, để rồi chợt một ngày loay hoay mải miết đi tìm lại yêu thương xưa cũ thì giật mình nhận ra chẳng còn gì để tìm. Mùa thu ùa về mơn man theo điệu nhảy nhẹ nhàng, êm ái, lâng lâng của tháng Chín như cô gái đôi mươi ngượng ngùng giấu nụ cười sau tà áo trắng tinh khôi ngày tựu trường. Miền kí ức ngập tràn khoảng trời nhớ thương về những tháng ngày cuối còn ngồi trên giảng đường… Vì mai này, tháng Chín về, mùa thu xưa sẽ còn mãi nguyên vẹn trong nụ cười ngày ấy.
Trời thu Hà Nội tháng Tám chóng vánh, hối hả một chút vì những cơn mua dầm dai dẳng, nhưng tháng Chín dường như khép nép, nhẹ nhàng hơn bởi Thu đang sợ bước chuyển thời gian sẽ mang đi hết sư ngọt ngào của đất trời. Cũng bởi rằng khi tháng Mười lững thững trước hiên nhà, mọi thứ trở nên vội vã, hối hả hơn vì lắng nghe đâu đó tiếng gọi của mùa đông đang rõ nét dần.
Từng góc phố Hà Nội, vị thu, sắc thu và cả khí thu quyện chặt vào nhau trong vô vàn hạt cốm nằm im lìm trong lớp lớp lá sen xanh mượt, phả vào lòng người chút hương vị nồng nàn, dịu êm của nét văn hóa Hà thành từ bao đời nay. Có bà lão đầu tóc bạc trắng, bóng nắng ôm choàng lên chiếc nón lá đã ngả màu, tay vẫn thoăn thoát gói thật tỉ mẩn những hạt cốm thơm lừng đất làng Vòng. Thật chẳng thể nỡ lòng nào để mùa Thu đi, nhưng rồi tháng Chín sẽ qua… Người không đuổi thì Thu cũng sẽ chẳng ở lại được.
Chầm chậm bước đi dưới những con đường rợp bóng cây cổ thụ giữa lòng thủ đô đã bao nhiêu năm, có người chạnh lòng khi nghĩ đến một ngày những bóng mát này sẽ không còn nữa. Cụ già mái đầu bác phơ lắc lư trên chiếc ghế bành trầm ngâm nhìn dòng người lại qua chép miệng thở dài. Hà Nội vào Thu cũng buồn nao lòng đến thế đó. Cô gái trong chiều tan tầm ngược gió hớt hải chạy the gánh hàng hoa, chọn nhanh một bó hoa ly cuối ngày rồi vội vàng lao đi vun vun, không kịp ngoái lại… Thời gian cũng trôi đi nhanh như vậy đó.
Chốc chốc, thoang thoảng đâu đó hương hoa sữa đầu mùa nghe man mác, lùa vào sâu trong mọi ngóc ngách của cảm xúc. Bất chợt mùa Thu bớt nắng, bớt gió hơn và yêu thương có chăng cũng vơi đi một chút, chông chênh một chút chăng? Ai đó nói rằng sẽ đợi… đợi đến mùa sau tình yêu sẽ lại về, nhưng chẳng còn là tình bây giờ nữa mà là tình mai sau.
Và rồi tháng Chín cũng vơi đi nhiều lắm, lá thu nằm im lìm trên mặt đất để mặc cho gió cuốn đi về một nơi nào đó, vô định. Lặng lẽ ngắm phố xá lúc lên đèn, tiếng rao đêm lại thánh thót vang lên rồi bỗng chốc mất hút vào một con hẻm nhỏ, xiêu xiêu bóng.
Thời gian cứ nhích dần từng bước một, chầm chậm nhưng lại khiến lòng người nao nao, chập chờn lo sợ điều gì đó sẽ đi qua để lại vô vàn nuối tiếc. Tháng cũ qua đi, rồi tháng mới lại về, có ai muốn nói lời tạ từ tháng Chín không, xin gửi về đó nỗi nhớ chưa vơi.
Tháng Chín, ngủ yên nhé!
Theo Guu.vn