Đào Thị
Ý nghĩ ấy lơ đãng kéo qua đầu khi nàng ngồi hít hà cốc trà thơm và mơ màng nghe chuông nhà thờ điểm từng hồi thong thả. Bên kia đường, dưới gốc cây bàng trơ trụi lá, ông lão đưa bàn tay run rẩy nắm lấy tay bà lão, chậm chạp bước đi trong ráng chiều hiu hắt như cái tuổi xế bóng của chính họ.
Đôi bàn tay ấy có lẽ đã chẳng còn rắn rỏi, cái nắm tay có lẽ cũng chẳng còn chắc chắn, chỉ rặt những gân guốc, xương xẩu, nhưng họ vẫn nắm lấy tay nhau như thể chưa bao giờ bỏ mặc nhau trong cuộc đời này. Bỗng nhiên nàng tò mò về cái nắm tay ấy, họ cảm thấy gì? Yêu thương chăng hay đơn giản chỉ là sự an nhiên?
Họ đang chia sẻ với nhau điều gì qua cái nắm tay ấy? Chắc chắn ko phải là thứ lửa tình hừng hực của lũ trai trẻ, cũng ko phải là những yêu đương nồng đượm của đám trung niên. Vậy phải chăng là những run rẩy yếu ớt cuối cùng của sự sống ngắn ngủi trong cõi vô thường mà họ muốn ở bên nhau tới tận giây phút cuối cùng?
Nàng nhớ có lần, họ đã từng nắm tay nhau rất chặt. Anh ngắm nhìn bàn tay nàng lọt thỏm trong tay anh với sự say mê, thích thú không giấu giếm. Rồi một ngày, anh không còn nắm tay nữa. Anh bước rất nhanh, để mặc nàng loay hoay trong mớ váy áo và đôi giày lêu đêu giữa buổi tiệc tùng. Và nàng biết mọi chuyện từ ấy đã chấm dứt, ngay cả khi chưa có một lời tạ từ dứt khoát nào được nói ra.
Rồi một người đưa tay cho nàng. Bàn tay với những ngón dài thô kệch, xù xì chai sạn và chằng chịt sẹo. Nàng say sưa ngắm nhìn bàn tay ấy và không thể không đặt lên đó những chiếc hôn. Có lần, anh bảo vì tay anh thô ráp quá nên chẳng thể cảm nhận làn da nàng. Nàng lại bất chợt nghĩ tới gã người kéo Edward, kẻ có thể tạo ra kiệt tác nhưng lại ko thể ve vuốt người mình yêu thương. Dù đó là sự liên tưởng xa vời có phần dớ dẩn, nhưng nó lại khiến nàng thích thú khi ngắm nhìn anh với tất cả sự vụng về của một gã to lớn.
Để yêu thương, người ta cũng cần nhiều năng lực. Và bàn tay xù xì thô ráp như đá magma thật ra lại dịu dàng và tinh tế hơn bàn tay nuột nà trơn tuột như những hòn cuội đã tự mài mình nhẵn bóng.
Một cái chạm tay thật khẽ.
Nếu yêu nhau, đừng quên nắm tay! Vì đường rất dài và khúc khuỷu. Nên ta cần biết luôn có ai đó ở bên.
Bản quyền đăng tải bài viết thuộc Báo Người Việt Odessa