Bao giờ cũng vậy, mỗi khi mùa hạ về luôn gieo vào lòng người những cảm xúc mênh mang về bao kỷ niệm của thời tuổi thơ đầy hồn nhiên mơ mộng. Những tháng ngày của màu áo trắng tinh khôi luôn đầy ắp niềm vui tiếng cười cứ rạng rỡ mãi trên bờ môi. Để rồi sân trường, cửa lớp, hàng cây đã trở thành góc trời nhỏ của bao niềm quấn quýt yêu thương. Cứ mỗi độ hè về, bên cung đàn của những chú ve sau một giấc ngủ dài lại thức dậy dạo đàn in ỏi. Và những cành phượng trước sân cứ đỏ rực màu hoa, làm cho những tâm hồn áo trắng cứ vương mang bao bồi hồi lưu luyến khi nghĩ về một mùa chia tay dài đăng đẳng suốt ba tháng trời. Và khi ấy cũng là thời điểm để quyển nhật ký được chuyền tay nhau ghi đầy những dòng thơ lưu niệm cùng những cảm xúc bâng khuâng của tuổi học trò. Có những vần thơ ghi thật ngắn gọn mà đong đầy niềm luyến lưu thương mến. Và cũng có những vần thơ mộc mạc chân thành làm rơi dòng nước mắt. Ôi, thương biết mấy lứa tuổi lắm mộng nhiều mơ và nhớ biết bao mỗi mùa hạ đi qua để tâm hồn lại dâng tràn niềm miên man khó tả khi nghe tiếng ve ngân và ngắm nhìn màu phượng nỡ.
Ngày tháng cứ trôi qua. Mùa hạ cũng bao lần trôi qua mang theo từng nỗi nhớ của một thời vui bước đến trường. Nỗi nhớ bạn bè, nỗi nhớ thầy cô cũng theo mãi trong tim, dẫu trang lưu bút đã êm đềm nằm trong ngăn kỷ niệm.
Mùa hạ đã về với màu nắng chói chang hôn lên miền ký ức. Để cho ta lại bắt gặp khúc ve của ngày nào đã từng làm bổi hổi trái tim thơ. Và kia từng chùm phượng thắm cứ cười tươi đong đưa trong làn gió càng làm cho lòng ai thêm nỗi nhớ bạn bè. Ôi chỉ một ánh nhìn trong veo trên mắt và một cái xiết tay thật chặt của lần chia tay ấy sao mà cứ nhớ hoài nhớ mãi đến tận bây giờ. Để mỗi khi gặp lại mùa hè là lòng ta lại bâng khuâng trổi dậy niềm nhớ mong khôn tả.
Bạn bè ơi biết bao giờ gặp lại
Để ta ngồi nhắc nhớ chuyện ngày qua
Để cùng nhau đi dưới màu nắng hạ
Và bùi ngùi trao gửi những vần thơ...
(Hoài Minh)