Người Việt Odessa
Chia sẻ cộng đồng

Tản Văn: Nhớ mùa hạ

Thứ năm, 29/05/2014 | 14:00
Cây phượng già thắp lửa lên rồi, tôi trở về trường cũ bến bờ của yêu thương mà khi bước chân nợ lại con đường, tháng năm nợ lại mái trường tuổi thơ, thầy cô tóc đã bạc phơ, trò về ôn lại những giờ học xưa...

Tản Văn: Nhớ mùa hạ

Cây phượng già thắp lửa lên rồi, tôi trở về trường cũ bến bờ của yêu thương mà khi bước chân nợ lại con đường, tháng năm nợ lại mái trường tuổi thơ, thầy cô tóc đã bạc phơ, trò về ôn lại những giờ học xưa. Để tìm lại kỷ niệm xanh vương tà áo trắng, sân trường ngập nắng, có ai đó ngày xưa nhặt cánh phượng hoa, ép trang lưu bút kẻo nhòa tháng năm, áo em trắng quá giữa sân trường, để lòng tôi cứ vấn vương thế này, bạn bè, sách vở, cô thầy; nay về thèm phút sum vầy ngày xưa. Nhớ sao buổi học i tờ, lòng bao xao xuyến sống lại quá khứ những ngày qua; Tiếng chim ca, lời dế hát vang trời mùa hạ, tay đơm nụ đắm say ngàn mắt lá, cánh diều bay, con cù quay – quay cả vào giấc mơ, để bây giờ tiếng ve thành nỗi nhớ…

Bài cô giảng có con cò đi đón cơn mưa, cánh đồng phía trước, cầu vồng phía sau. Nắng đẫm trang sách, mồ hôi đẫm hạt thóc; ai tính được công lao mẹ cha, thầy cô khó nhọc đã cho ta nét chữ với trang đời. Ta chợt nghe sóng ngoài bến sông vỗ nhịp khơi xa, bao chuyến đò tri thức vượt lên thời gian, vượt lên gian khó, mưa gió đưa hết lớp đời này đến đời khác đi tới phương trời lý tưởng sáng tươi cuộc sống.

Hạ về, chim ngân xanh rặng cúc tần, ngày hội lớp vui tràn ánh mắt, dù sang bần tình vẫn lên bông, không ai mặc cả, so bì với bây giờ, dù đời người học trò ai vinh, ai nhục cũng về đây vái lạy “mái chèo” đã đưa mình qua sông một thuở khôn dại khó ai lường hết được, để cùng nhau dâng lên thầy chén thơ trà, say câu tình nghĩa như là say men. Song cũng có những phút giây trùng xuống, buồn buồn bởi mùa hạ này có thầy cô, có bạn bè, không thể về với hội trường, hội lớp nữa… nhưng rất vui – mái trường ngày trước chúng tôi ngồi học, nay là các con tôi, các em tôi, vươn tầm cao đón chào nắng mai.

Mỗi mùa phượng thắm tươi về mà lòng ta nao nao nhớ bóng hình ai, tóc thơm hương bưởi mắt nai đợi chờ. Tôi nhớ một người… người có nhớ, giã từ hạ ấy nào ngờ xa nhau mãi. Chắc giờ em đang đong tay hái trái, còn tôi ngồi nhặt lá mưa giông, có nhớ về những ngày tháng năm xưa: Khi đó tôi là chàng “hoàng tử”, còn em là “công chúa” ta cưới nhau bằng những quả ổi, quả na. Núi đồi ngan ngát tím hoa sim mua, anh cùng em bắt nắng chơi trò trốn tìm, để đến bây giờ vẫn chưa tìm được nhau.

Cuộc đời tựa nước dòng sông, khi ra tới bể lại mong về nguồn – trường nơi thắp sáng tâm hồn, tim ta có nắng ban mai sân trường. Khi nghe tiếng ve vắt ngang cành phượng, lòng chói chang niềm nhớ, hồn dìu chân tìm về trường cũ, hoa nở đỏ rưng rức tóc thầy bạc, ơn bụi phấn đã hóa phù sa cuộc đời ta.

 

Theo Báo Daknong