Khi tổ quốc lâm cơn nguy biến
Đất của ta, trời, biển đều nguy
Ruộng nương, của cải còn chi
Vợ con, bố mẹ chắc gì được yên.
Chúng sẽ phá chùa, đền, mồ mả,...
Chúng tham lam nuốt cả non sông
Anh em, hàng xóm sẽ không
Còn yên ổn sống giữa đồng quê ta
Chính vì thế phải ra mặt trận
Thanh niên ta rửa hận non sông
Lấy thân dựng bức thành đồng
Bỏ bao xương, máu cũng không tiếc gì
Bao chiến sĩ ra đi vì nước
Đem xác thân chặn bước quân thù
Để cho non nước nghìn thu
Vẹn toàn sạch bóng quân thù nghênh ngang.
Khi tiến bước sa trường vì nước
Vợ con anh vẫn ngước trông theo
Mẹ cha anh vẫn rất nghèo
Anh đi nhà cửa lại neo thêm người.
Anh ngã xuống, mỉm cười vì nước
Lòng vẫn đau, cha mẹ ai lo
Vợ rầu, con trẻ buồn xo
Từ sau, ai gánh vác cho gia đình
Có rất nhiều chiến binh không chết
Nhưng bị tàn tật hết một đời
Nếu như xã hội bỏ rơi
Làm sao để sống, cuộc đời phế binh.
Ngày liệt sĩ, thương binh toàn quốc
Vào bảy mươi năm trước lập ra
Ghi công liệt sĩ nước ta
Đáp đền giúp đỡ từng nhà thương binh.
Họ xả thân, quên mình vì nước
Dân nước ta cần ngước trông theo
Giúp cha mẹ họ thoát nghèo
Giúp vợ con khỏi gieo neo gia đình.
Cứ hàng năm định vào tháng bảy
Đúng vào hôm hai bảy lịch Tây
Nhân dân cả nước ta đây
Đồng lòng tưởng nhớ đến ngày thương binh.
Họ ngã xuống, dân mình ghi nhớ
Uống nước sông, mãi chớ quên nguồn
Đi xa vẫn nhớ nước non
Nhớ ngày liệt sĩ, mình còn thắp hương.
Doãn Thanh Tùng - Odessa 10/07/2017