Thế là đã ba mươi năm rồi đấy nhỉ
Ta xa quê hương đến với xứ người
Thành đạt, rủi ro số phận trêu người
Ba thập kỷ lúc cười khi khóc
Thuở xa quê ai cũng từng đã học
Thực tế - giáo khoa một vực một trời
Khái niệm đơn sơ nhân cách cuộc đời
Càng xa nước mọi người càng thêm hiểu.
Nay vui lắm… sau nhiều điều trăn trở
Về đến đây rồi hãy mở lòng ra
Hãy nghĩ rằng bạn vẫn thương ta
Ta thương bạn là bài ca mãi mãi
Tôi viết lên đây với lòng người đã trải
Ba mươi năm xa mái ấm gia đình
Xin gửi về quê tất cả những ân tình
Bởi đã lớn lên bằng tình làng nghĩa nước
Thành quả hôm nay ta có được
Là tình người tình đất đắp xây
Hội ngộ hôm nay ta trở về đây
Với vợ con hạnh phúc tràn đầy
Là ta hiểu tình người rất thật
Bao cây cối đều lớn lên từ đất
Quả ngọt hoa thơm đâu tất cả cho cùng
Bela* ơi! thương lắm mái nhà chung
Đàn chim nhỏ bay về muôn ngả
Mà cuộc sống với bao điều nghiệt ngã
Ai chùn chân ai vượt khó đi lên
Cuộc chiến hôm nay không mũi đạn hòn tên
Mà khốc liệt bởi đồng tiền và nhân cách.
Ba mươi năm đủ dài về khoảng cách
Cho thế hệ sau tiếp bước lên đường
Hội ngộ hôm nay chan chứa tình thương
Bởi chúng ta luôn cùng ý chí
Tuổi ngoài năm mươi có dịp ngồi ngẫm nghĩ
Những thăng trầm cuộc sống đã trải qua
Nghĩ đến bạn bè thuở trước sống cùng ta
Ai đã lên ông, ai trở thành bà?
Ai đã xây nhà, lập công ty, sắm Mec**
Ai đó quanh ta vẫn còn đói rét
Tóc hoa râm vẫn phải nhọc nhằn
Gặp gỡ nhau rồi chia sẻ những băn khoăn
Những ý tưởng đường ăn lẽ ở
Cho sáng mãi đường tương lai rộng mở
Lớp cháu con môi nở những nụ cười
Thật khó làm sao hai tiếng: Nên người
Báu vật thiêng liêng của đời nhân nghĩa
Xin cảm ơn và xin chia sẻ
Đến mọi người và thế hệ mai sau./.
Chú thích: “Bela: Belaya Tserkov, Mec: Xe ô tô”.
Trọng Hữu – Viết tặng anh em nhà máy cơ khí Belaya Tserkov, nhân dịp kỷ niệm tròn 30 năm tại Odessa