Người Việt Odessa
Chia sẻ cộng đồng

Chùm thơ về phụ nữ

Chủ nhật, 08/03/2015 | 07:08

Xuân Quỳnh

MẸ CỦA ANH

 Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đây thôi
Mẹ tuy không đẻ không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời, chưa xong
Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Ðể cho mái tóc trên đầu anh đen
Ðâu còn dốc nắng đường quen
Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
Thương anh thương cả bước chân
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao
Lời ru mẹ hát thuở nào
Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh:
Nào là hoa bưởi hoa chanh
Nào câu quan họ mái đình cây đa
Xin đừng bắt chước câu ca
Ði về dối mẹ để mà yêu nhau
Mẹ không ghét bỏ em đâu
Yêu anh em đã là dâu trong nhà
Em xin hát tiếp lời ca
Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn
Hát tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ
Chắt chiu từng những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.

 

 

Lưu Quang Vũ

VÀ ANH TỒN TẠI

 Giữa bao la đường sá của con người
Thành phố rộng, hồ xa chiều nổi gió
Ngày chóng tắt cây vườn mau đổ lá
Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài
Chỉ một người ở lại với anh thôi
Lúc anh vắng người ấy thường thức đợi
Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới
Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương
Người ấy chỉ vui khi anh hết lo buồn
Anh lạc bước, em đưa anh trở lại
Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi
Em là sớm mai là tuổi trẻ của anh
Khi những điều giả dối vây quanh
Bàn tay ấy chở che và gìn giữ
Biết ơn em, em từ miền cát gió
Về với anh, bông cúc nhỏ hoa vàng
Anh thành người có ích cũng nhờ em
Anh biết sống vững vàng không sợ hãi
Như người làm vườn, như người dệt vải
Ngày của đời thường thành ngày- ở -bên -em
Anh biết tình yêu không phải là vô biên
Như tia nắng, chúng mình không sống mãi
Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại
Ai biết ngày mai sẽ có những gì
Người đổi thay, năm tháng cũng qua đi
Giữa thế giới mong manh và biến đổi
“Anh yêu em và anh tồn tại”
Em của anh, đôi vai ấm dịu dàng
Người nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sương
Em ở đấy, đời chẳng còn đáng ngại
Em ở đấy, bàn tay tin cậy
Bàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngày
Ðôi mắt buồn của một xứ sở có nhiều mưa
Ngọn đèn sáng rụt rè trên cửa sổ
Ðã quen lắm em còn bỡ ngỡ
Gọi tên em, môi vẫn lạ lùng làm sao.

 

Văn Công Hùng

VỢ

 Có những lúc trốn xô bồ ta về tựa vào em

như con tàu viễn dương thả neo bám vào đất mẹ

cuộc đời lặng thầm, cuộc đời gào thét

trở về bên em ta trở lại chính mình

 

Nhân gian tưởng rộng nhường kia mà té ra nhỏ hẹp

đi hoài vẫn có tiểu nhân

em nâng đỡ mỗi khi ta mệt mỏi

mỗi khi ta chuẩn bị ăn đòn

 

Có một mái nhà, có một tình yêu

ta thành kẻ giàu sang và phú quý

em như hòn đảo chìm chứa đầy châu báu

ta để dành dự trữ lúc nguy nan

 

Đã từng có lúc bị gục niềm tin

ta vịn tình yêu em đứng dậy*

ta trốn chạy cô đơn bằng bao dung nhân hậu

mỗi khi cuộc đời buồn ta lại nhớ về em…

 

Mái nhà em chỉ giản dị thế thôi

mà giông gió bão bùng em che hết cả

cả anh nữa, dẫu hoang sơ đến vậy

khi trở về lặng lẽ gã chồng ngoan…

 

 

MỘT NỬA CỦA TÔI

Gửi tặng phái đẹp
nhân ngày Quốc tế Phụ nữ 8-3

 

Vợ là một nửa của tôi
Trái tim đã buộc tơ trời vào nhau
Thác ghềnh trong đục nông sâu
Thương sao cho tóc bạc đầu lại xanh

Vợ là gió mát trăng thanh
Đói no ấm lạnh cơm canh ngọt bùi
Sớm chiều chia sẻ buồn vui
Sông kia biết tự đầy vơi trước bờ

Vợ là bến đợi cậy nhờ
Thuyền đi chín nhớ mười chờ mải mê
Lo toan vun quén mọi bề
Một trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng

Vợ là duyên nợ tri âm
Chắt chiu dâu bể lặng thầm sắc hoa
Lần hồi một thuở đã qua
Dẫu bao bồi lở cũng là bình yên

Vợ là cô Tấm thảo hiền
Giữ tròn chữ hiếu, vẹn nguyên chữ tình
Vợ là thiên chức trời sinh
Dẻo thơm một hạt đời mình cắn đôi....

 

Nguyễn Quốc Bảo (cựu du học sinh trường Tổng Hợp Odessa)