Tôi quả thật là một người nghiện dùng Facebook. Hàng ngày tôi lên đó luyên thuyên đủ chuyện về cuộc sống ẩm ương vui nhộn và tất nhiên, cả than vãn nữa. Nhiều lúc tôi kể về một ngày tồi tệ của mình và nghĩ rằng đó là ngày xui xẻo nhất của một người đen đủi nhất trên thế giới này chứ chẳng vừa. Mà quả thực chính Facebook đã làm hư tôi khi cứ mỗi lần than vãn kêu ca lại có quá trời "bạn bè ảo" vào an ủi động viên và vào hùa với câu chuyện chỉ như con kiến của mình. Hôm qua tôi mới kêu về việc dạo này con gái thi cuối học kì, mẹ thì bận đủ viêc cuối năm ở cơ quan không có thời gian kèm cặp con nhiều, và đủ thứ lặt vặt phát sinh mà một mình mình chẳng quán xuyến nối.
Có một chị vào gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng chị ấy rất thông cảm với những khó khăn trong cuộc sống của mẹ đơn thân vì chị ấy cũng đang trải qua những ngày như vậy. Chị ấy an ủi tôi rằng chuyện đó sẽ qua thôi và tôi hãy tiếp tục yêu đời, kể vài câu chuyện vui vẻ về cuộc sống hàng ngày như tôi vẫn hay làm trước đó. Chị ấy nói rằng rất khâm phục thái độ lạc quan vui vẻ của tôi, sao tôi quên được cuộc hôn nhân đã đổ vỡ trước đây, sao chị thấy hai mẹ con tôi suốt ngày đi chơi ca hát, sao tôi còn trẻ mà quyết định được những chuyện như vậy, em đã làm như nào?
Tôi thấy tò mò vì một người xa lạ nói với tôi những lời như vậy. Tôi cảm ơn rồi dường như linh cảm chị đang có chuyện gì đó nên hỏi. Và chỉ đợi câu hỏi ấy của tôi mà chị bắt đầu thổn thức. Chị đang sống cùng một cậu con trai 4 tuổi, cuộc sống kinh tế không quá khó khăn, nói chung cũng bình thường và tạm ổn. Chồng chị đã bỏ đi từ 2 năm nay rồi, đi cùng một người phụ nữ chị chưa từng gặp mặt.Một buổi tối mùa đông năm 2012, hắn về lấy một ít giấy tờ và nói rằng đã yêu người khác, muốn có cuộc sống với người khác, mọi thủ tục ly hôn hắn sẽ quay lại giải quyết sau.Đó là lần đầu tiên chị biết chồng ngoại tình, và 1 tiếng sau khi thông báo như thế hắn ta đi biệt tích cho đến tận bây giờ. Chị và con trai phải chuyển đến thuê một ngôi nhà nhỏ hơn cho đỡ tiền và bắt đầu cuộc sống mới. Căm thù, điên loạn, rồ dại, phát cuồng lên mỗi khi đứa bé hỏi sao bố đi công tác lâu thế, chị mang tất cả những nỗi đau ấy nuôi con và sống 2 năm đằng đẵng. Chị ấy hỏi tôi làm cách nào để quên đi chuyện cũ, thế nào để hết căm hận người đã từng chung sống với mình và làm thế nào để vui vẻ mà nuôi con vì 2 năm rồi chẳng đêm nào ngon giấc.
Nghe xong tôi buồn lặng đi, tôi mới là người phải hỏi tại sao chị ấy lại vượt qua được, sao vẫn đủ sức để duy trì cuộc sống thật tốt cho hai mẹ con đến tận bây giờ sau cái buổi tối kinh hoàng ấy. Chị ấy còn không có cơ hội để tức giận, để được khóc lóc đập phá, để nghe giải thích hoặc ký vào tờ đơn ly hôn. Tôi nghĩ việc phụ nữ phải chịu cảnh chồng hoặc người yêu bỏ đi là mức độ tổn thương khủng khiếp nhất, tồi tệ nhất, hơn cả việc chia tay.
Câu chuyện của chị, chưa phải là câu chuyện buồn nhất tôi từng được nghe. Nhưng điều lạ nhất ở chị ấy, là khi kể chuyện chị ấy đều bảo “từ ngày chia tay…lúc chia tay hắn bảo chị…sau khi chia tay …”.
Tôi thiếu nước đập máy tính và chửi rống lên : Trời đất, đấy không phải là chia tay chị ạ, đấy là bỏ đi, là bỏ đi chị hiểu không. Chia tay à? Là phải cãi nhau một trận rồi đập hết bát đĩa ngày xưa đưa nhau đi mua ở cửa hàng gia dụng, đập luôn ảnh cưới cũng được, chửi nhau cũng được, lôi hết thói hư tật xấu của nhau ra mà bêu riếu cũng được, thậm chí đánh nhau, nhổ nước bọt vào mặt nhau, cắt vụn quần áo của nhau…và một vài hình thức khác của bọn “văn minh” hơn nếu lúc đó họ có đủ bình tĩnh để thực hiện.
Chồng chị bỏ đi. Đó không phải là chia tay chị hiểu không?
Cảm giác bị bỏ rơi là cái đau khổ hoàn toàn bị động, đau đến tận xương tủy, đến ngạt thở mà mình nghĩ không làm cách nào an ủi được. Tôi không dám hình dung nổi người phụ nữ và đứa trẻ ấy sẽ ôm nhau sống ra sao, chị ấy chắc sẽ khóc hàng đêm, giấc ngủ chập chờn mỏi mệt, thở cũng đau, nói cũng đau, cười cũng đau, chị ấy sẽ chết dần đi mất…Làm cách nào, tôi cũng muốn biết làm cách nào mà chị vượt qua được, làm cách nào mà chị còn đủ sức đếm đến hơn 700 ngày, mở mắt chứng kiến hơn 700 lần bình minh…
Ở cách tôi 400 cây số, chị ấy đang ôm con, cũng như mình ôm con đi ngủ hàng đêm.
2 năm trôi qua, không có bất kỳ một tin tức gì từ kẻ bỏ đi… thà là một tờ giấy báo tử, chị đã từng nghiến răng mà nghĩ thế.
2 năm trôi qua, tôi vẫn có những cuộc gọi nửa đêm từ người bạn đời cũ, “Anh vừa gặp ác mộng, hai mẹ con em vẫn ổn chứ?”.
Cho nên, chia tay thì buồn thật, nhưng ít ra chúng ta cũng đã may mắn hơn rất nhiều người còn không có cơ hội tạm biệt quá khứ của mình.
Tác giả Chúy