Bốn mùa và cả 24 tiếng lặp đi lặp lại. Tháng ngày lặp lại. Ăn, ngủ, làm việc, giải trí, yêu thương...con người ta cũng làm đi làm lại từng ấy thứ trong cả cuộc đời.
Mùa xuân về hay mùa xuân đến?
Con gái tôi hỏi như vậy khi mỗi lúc nó lại được nghe người lớn nói một cách khác nhau. Tôi đã băn khoăn không biết trả lời sao và đành nói rằng cho mẹ nợ câu trả lời để con bé yên tâm đi ngủ. Mà thực tình tôi chưa nghĩ đến việc này bao giờ.
Tôi sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện khác trong lúc cố gắng tìm ra cách giải thích cho con.
Cái vui của việc trở thành nhà văn và kể những câu chuyện về hôn nhân và gia đình, là sau mỗi cuốn sách phát hành tôi được nghe rất nhiều những tâm sự chia sẻ của độc giả về cuộc đời của họ. Nhiều người làm tôi thấy mình may mắn biết bao khi có được cuộc sống bình yên như bây giờ, nhiều người làm tôi ghen tỵ và ngưỡng mộ niềm hạnh phúc ngọt ngào mà họ đang tận hưởng. Hôm trước có một chị vào báo tin vui với tôi.Chị ấy chuẩn bị kết hôn lần hai sau 7 năm ly hôn, chị ấy 39 tuổi, cô con gái 13 tuổi. Chuẩn bị làm cô dâu với chú rể là người đàn ông của 13 năm trước. Chồng cũ của chị.
Tôi ngạc nhiên tột độ.
Tôi nói chuyện với chị vài lần trên Facebook chứ chưa bao giờ gặp nhau, chị kể cho tôi nghe về cuộc hôn nhân cũ và những tổn thương, chúng tôi nói với nhau những câu chuyện tâm tình giữa hai người phụ nữ chưa được may mắn trong hôn nhân.Vợ chồng chị không hợp nhau, không có tiếng nói chung, không có sở thích chung, không bao giờ nói chuyện được quá năm câu mà không tranh cãi. Anh chồng thô lỗ cộc cằn, nhiều chuyện xích mích rất nhỏ cũng thành to chỉ bởi cái tính "Trương Phi" và sự vô tâm của anh. Đã có thời điểm tất cả mọi thứ chị nhớ về cuộc hôn nhân cũ là mùi rượu của chồng, tiếng bát đũa bị ném ra sân, tiếng bước chân thình thình ở cầu thang và tiếng lè nhè lúc nửa đêm.
Hai chị em nói chuyện lúc đêm muộn, qua những dòng ký tự vội vàng từ cửa sổ chat của Facebook mà tôi cảm nhận rõ ràng niềm vui và hạnh phúc không giữ được trong lòng của chị. Tôi hỏi hơi vô duyên là sao chị vẫn quay lại với anh ta sau từng ấy tổn thương, và đặc biệt là chị đã hết yêu anh ấy từ vài năm trước. Tôi còn có ý định khuyên can rằng chị đừng mù quáng lần nữa, đừng để cảm xúc nhất thời chi phối mà đi lại vết xe đổ của chính mình. Chỉ là mọi thứ nguôi ngoai đi, không có nghĩa là cuộc sống chắc chắn đổi thay khi đi lại trên con đường cũ.
Rồi chị ấy nói một câu làm tôi chết lặng và không còn nghi ngờ một chút nào vào hạnh phúc của chị.
“Chị không quay lại với anh ấy, chị đến với anh ấy chứ”.
Anh ấy đã thay đổi. Không phải biến thành một người đàn ông khác, mà là vẫn người đàn ông ấy nhưng trưởng thành hơn. Một người đàn ông biết buồn cười khi nhìn lại chính mình của nhiều năm trước, người đàn ông cảm thấy cần phải thay đổi tất cả mọi thứ trong cuộc sống của mình, ngoại trừ người phụ nữ mình đã chọn cách đây 13 năm.
Rồi chúng tôi nói chuyện về việc đám cưới sẽ diễn ra như thế nào. Chị kể lần trước, vì còn quá trẻ vả lại hồi đấy nghèo nên chẳng để ý gì đến ảnh cưới, nhà hàng và cái khái niệm nhạc trong đám cưới thì càng không có. Chị không còn nhớ cái váy cưới lần trước chị mặc trông ra sao. Lần này chị muốn chăm chút mọi thứ thật dịu dàng và tỉ mỉ. Chị còn cảm thấy may mắn hơn một số bạn bè đã 40 tuổi, ngồi ngắm đám cưới của bọn trẻ bây giờ mà ước ao. Còn chị được làm lại tất cả mọi thứ với cùng một người đàn ông.
Không nhiều người có được hạnh phúc đặc biệt như vậy đâu nhỉ? Cái hạnh phúc tìm lại được người bạn đồng hành cũ sau một quãng đường tuột tay nhau. Cái cảm giác được nắm lại bàn tay với hơi ấm cũ mà cảm giác thì hoàn toàn mới mẻ.
Hoặc đôi khi, nó mới chỉ bởi vì người ta đã không còn nhớ nổi cảm giác của những tổn thương mà cái cũ đã từng gây ra.
"Không phải em quay lại…mà một lần nữa em đến với anh!"
Và tôi bắt đầu nghĩ mùa xuân và thời gian cũng vậy. Bốn mùa và cả 24 tiếng lặp đi lặp lại. Tháng ngày lặp lại. Ăn, ngủ, làm việc, giải trí, yêu thương...con người ta cũng làm đi làm lại từng ấy thứ trong cả cuộc đời. Nhưng thời gian hay con người cũng đều đang chảy trôi tiến về phía trước. Mọi lựa chọn, mọi quyết định trên hành trình ấy đều là một bước ngoặt mới. Gió mùa xuân năm ngoái không thể vượt qua cái nắng gay gắt của mùa hạ hay chiến thắng được gió bấc của mùa đông mà trở lại.
Xuân năm nào cũng sẽ là mùa xuân mới đến!
Bài viết của nhà văn Chúy - tác giả hai cuốn sách "Gom nắng cho em" và "Hãy để anh vào tầm mắt em"